Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:
“Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
…………….
Trước hết ta có thể cảm nhận rằng: Hạt lúa thứ nhất là hình ảnh của lòng ích kỷ. Hạt lúa thứ hai là hình ảnh cho lòng vị tha.
Với cảm nhận của tôi theo quan điểm của Phật giáo, con người sinh ra cõi đời này, đều bình đẳng thể tánh (Phật tính): “Nhân chi sơ tánh bổn thiện.” Có nghĩa là con người khi mới sinh ra không có bản tánh xấu xa, tính vốn thiện. Tâm thiện nghĩa là bản thể tâm thanh tịnh trong sáng, không nhiễm phiền não.
Cái tâm như là một sợi dây để kết nối giữa đời này và đời sau, nếu cũng từ cái tâm này chúng ta biết trau dồi tu tập tích lũy phước đức phát huy năng lực Phật tính vốn có của mình thì lúc đó chúng ta được sinh về cảnh giới an lành, còn không biết tu hành sinh khởi phiền não tham, sân, si… tạo nghiệp chướng sẽ làm hoen ố bản tâm thanh tịnh.
Cũng như hạt lúa thứ nhất là hình ảnh của tính ích kỷ cho nên nó khởi ý niệm bất thiện: “Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Đây là hình ảnh những người có bản tính xấu xa, hay còn gọi tính ích kỷ, con người mang tính ích kỷ bao giờ cũng chỉ muốn mọi thứ vật chất hoặc tinh thần chỉ thuộc về mình mà không có sự quan tâm đến người khác.
Cái tính ích kỷ này bắt nguồn từ cái tâm tham, một khi con người có tính tham thì trong hành động, lời nói, ý nghĩ của họ cố chấp, luôn luôn muốn lợi ích cho riêng bản thân mình. Họ không dám hy sinh, chia sẻ tình thương, hạnh phúc cho người khác như hạt lúa thứ nhất tìm cách lẩn trốn trong cái kho để rồi tự khô héo và chết đi. Đó chính là người tự nhốt lương tâm, ý chí và lòng vị tha của mình.
Trong cuộc sống bạn là người giàu có, bạn không có đủ lòng can đảm bước ra để trang trải tình thương đến tha nhân, thì bạn khác nào như hạt lúa thứ nhất, bạn không còn phước để kiếp sau được sinh về cảnh giới an lạc. Hoặc vì lòng ích kỷ buông những lời nói xấu bạn bè hay người khác…. để làm lợi cá nhân mình thì ắt sẽ những điều không tốt đẹp. Có điều chúng ta nên hiểu rằng, chúng ta có thể che mắt được mọi người phàm tục, nhưng không che dấu được nhân quả, không che dấu lương tâm của chúng ta và nó làm khô cạn đi chất liệu tình thương trong tâm hồn, không còn cảm giác để tiếp nhận tình thương của người khác và sẽ cảm thấy cô đơn giữa cuộc đời này, mọi người cũng sẽ xa lánh. Điều này cũng giống như hạt lúa thứ nhất vì lòng ích kỷ chui vào kho lẩn trốn, để rồi nó thiếu ánh sáng và dinh dưỡng dần dần sẽ úa tàn.
Còn hạt lúa thứ hai là hạt giống của lòng vị tha, là tâm từ bi, luôn nhớ nghĩ và làm lợi ích cho tha nhân.
Phật giáo dạy bố thí là để chia sẻ tình thương cứu người trong lúc hoạn nạn để giúp người khác vượt qua khó khăn, động viên an ủi họ… không chỉ về vật chất mà còn về đời sống tinh thần, mang lại niềm hạnh phúc an lạc cho mọi người, như hạt giống thứ hai ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất dù nát tan trong đất nhưng lại mang đến cho đời những hạt lúa mới.....
Với giáo lý của Công giáo, Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn mà dạy rằng: "Hạt giống rơi xuống đất có mục nát và chết đi, mới nảy mầm và phát sinh hoa trái". Từ đó chúng ta thấy rằng, chung quy lại là “cho để nhận lại”, “chết đi để được sống lại”. Mọi vật được sinh ra không phải để chôn chặt trong vỏ ích kỷ của mình mà để cống hiến cho mọi loài xung quanh. Càng cống hiến thì bản thân mới càng giá trị và cuộc sống mới tròn đầy ý nghĩa. Không cống hiến mà chỉ sống trong vỏ bọc của ích kỷ, thụ động thì sẽ dần héo khô và mất tác dụng với đời như hạt lúa thứ nhất mà thôi.
Trong cuộc sống đời thường, ai cũng có những lúc tối lửa tắt đèn, ai cũng có lúc lá rách cần lá lành, có lúc chị ngã em nâng…. Sống ở đời, ai mà không cần tới tình yêu, cần tới sự cảm thông, chia sẻ, nâng đỡ của anh em. Người Kitô hữu cũng chỉ có ý nghĩa khi biết sống nhân ái, yêu thương. Tình yêu thương không dừng lại ở sự xót thương những mảnh đời bất hạnh mà còn phải làm điều gì đó để xoa dịu nỗi đau cho anh em, đó là luôn biết dấn thân phục vụ, giúp đỡ anh em cả về vật chất và tinh thần. Vì cuộc đời người Kitô hữu không có yêu thương thì cũng như hạt lúa thứ nhất sẽ chết dần chết mòn.
Tình yêu thương, sự chia sẻ còn làm cho tình người thêm khăng khít với nhau hơn, làm cho con người thêm gần gũi nhau và hợp nhất với nhau. Tình yêu mời gọi chúng ta dấn thân phục vụ nhau, không phân biệt giai cấp, không phân biệt tôn giáo, không so đo tính toán thiệt hơn như hạt lúa thứ hai sẵn sàng chịu mục nát để làm nên những hạt lúa mới, như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
“…Nếu là con chim chiếc lá
Thì chim phải hót chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu phải chỉ riêng mình….”
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này... Bạn đã sẵn sàng chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét