Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Bài học về bầy cừu và những con sói

Bầy cừu và những con sói
*****************

Có một người chăn cừu quyết định đưa đàn cừu của mình lên sống ở phía bắc. Lúc đầu, khí hậu rất thích hợp cho đàn cừu, nên chúng sống rất phởn phơ, thoải mái. Cũng chính vì thế mà lũ cừu trở lên lười biếng.
Rồi mùa đông đến, nhiệt độ xuống rất thấp, khiến lũ cừu không thể chịu đựng nổi, nhiều con đã chết rét. Người chăn cừu rất lo lắng.

Anh ta suy nghĩ mãi, rồi đưa ra một giải pháp có vẻ liều lĩnh: thả vài con sói vào bầy cừu. Lúc này, bầy cừu cảm thấy tính mạng của chúng đang bị đe doạ nên không ngừng chạy chốn sự truy đuổi của bầy sói. Chính sự vận động ấy đã giúp chúng chống lại cái rét, và số cừu chết ít hơn trước đây khá nhiều.




Bài học kinh doanh:

Có thể thấy, chính những mối nguy hiểm lại khiến chúng ta sống tốt hơn. Một công ty cũng vậy, chỉ có thể sống mạnh mẽ hơn khi luôn có ý thức về nguy cơ trong công việc để không quá chìm đắm trong thành công.

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Chuyện thầy trò Thạch hầu- Tây Du kí

Nỗi lòng Bồ đề Sư tổ (Theo TonyBS)
Các bạn trẻ trong CLB con dượng thân mến,
Tối nay, dượng sẽ kể cho các bạn nghe 1 câu chuyện kinh điển. Chắc các bạn đều coi qua bộ phim Tây Du Ký. Mở đầu bộ phim là hình ảnh con khỉ Thạch Hầu được trời đất sinh ra, rồi một hôm, Thạch Hầu từ bỏ Hoa Quả Sơn, chèo thuyền đi tìm sư học đạo. Gặp thầy Bồ Đề, con khỉ được đặt cho cái tên Tôn Ngộ Không. Cũng nhờ chút sáng dạ (khi canh ba vào hầu thầy khi thầy gõ trên đầu 3 cái) mà được thầy ưu ái dạy cho 72 phép biến hoá thần thông, và dặn kỹ không được tiết lộ ra cho ai bên ngoài biết. Trên đời luôn có những cái “sống để dạ, chết mang theo” nhưng Tôn Ngộ Không đã không nhớ lời thầy, một lần cao hứng đã mang phép thuật ra biến hóa cho bạn đồng môn xem. Khi Bồ Đề Sư Tổ biết được, đã hết sức tức giận và đuổi đi. Trước khi đi, ông nói với Tôn Ngộ Không một yêu cầu duy nhất, là nếu sau này có ai hỏi, thì đừng bao giờ nhắc tên ông.
Thầy trò Tôn Ngộ Không

Và mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Việc Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, tưởng như không có ai chế ngự được, nhưng các bạn ạ, trên đời, cao nhân ắt có cao nhân trị. Phật Tổ đã trừng phạt Tôn Ngộ Không, bắt giam dưới núi Ngũ Hành suốt 500 năm. Sau đó, tưởng là phục thiện theo Đường Tăng đi thỉnh kinh, tuy nhiên, bên cạnh những phẩm chất tốt đẹp, Tôn Ngộ Không vẫn còn nhiều cái thói hư tật xấu…như người đời vẫn có, nên vòng Kim Cô phải bị đeo trên đầu. Cứ mỗi lần sai phạm, thì vòng kim cô kia lại siết chặt vào. Đó là kỷ luật, là chế tài…mà mỗi người phải có, phải tự tạo VÒNG KIM CÔ cho mình. Nếu không có nó, chúng ta sẽ dễ rơi vào trạng thái vô kỷ luật, tự tung tự tác…
Rồi trên đường đi thỉnh kinh, có một lần đánh thua yêu quái, Tôn Ngộ Không quay về trường cũ nhờ thầy giúp đỡ. Khi đến nơi, than ôi, cảnh cũ vẫn còn đây mà người xưa đã không còn. Vẫn còn đó con suối, những tảng đá, rừng tre…nhưng mạng nhện đã phủ đầy. Những hình ảnh học trò dập dìu luyện công, chặt tre gánh nước đã không còn nữa, thay vào đó là màu tang úa của thời gian. Tôn Ngộ Không chạy đi tìm thầy, tuyệt vọng gọi tên sư phụ. Đáp lại chỉ là tiếng vi vu gió ngàn. Bỗng dưng, trong không trung, tiếng thầy văng vẳng, “ta không còn là thầy của người nữa, người hãy đi đi”. Chính hành động cãi lời thầy năm xưa, chính sự ngỗ nghịch của mình đã khiến bao người liên lụy, bao thế hệ đã không có được khai tâm khai sáng nữa. Bồ Đề Sư Tổ, vì sai lầm của học trò mà đã phải trở lại cuộc sống ẩn cư của một ẩn sĩ. Có người trách thầy sao vì một con sâu mà nồi canh phải bỏ, nhưng Sư Tổ biết rằng, cái sai của ông là đã trao gươm báu vào tay người không xứng đáng, để phải hổ thẹn với đất trời. Trong lúc Tôn Ngộ Không đang quậy nát thiên cung, thì có lẽ lòng Bồ Đề Sư Tổ hối hận khôn nguôi, lẽ ra ông nên thu bớt phép của Tôn Ngộ Không trước khi đuổi đi, hoặc ít ra phải có cái chế tài nào đó. Ông đã sai và chữa sai bằng cách đóng cửa trường và đi đâu không rõ. Suốt các tập tiếp theo của Tây Du Ký, đã không ai còn nhắc đến tên Bồ Đề Sư Tổ nữa. Nhắc mà chi, khi lòng người ta đã không muốn nữa rồi.
Giọt nước mắt ân hận muộn màng của Tôn Ngộ Không rơi trên sân trường cũ, khiến người xem vừa thương vừa giận. Bài học của mình là gì? Đã mang phận học trò, trong vạn ông thầy, mình tìm đúng sư, thì hãy học đạo cho trọn. Một con người sống trên đời, gánh trên vai bao nhiêu là quan hệ. Nghĩa vua-tôi nay là trách nhiệm một công dân với đất nước, đạo cha-con, đạo thầy trò, đạo vợ-chồng, nghĩa bạn bè…Có bao nhiêu ấy là ân tình, nghĩa tình, mình oằn vai gánh nặng, trả hoài không hết một đời người đâu các bạn ạ.
Để đến được Tây Thiên cực lạc, đích đến thành công, con người phải trải qua rất nhiều gian truân, cám dỗ, hiểm nguy, phải chiến đấu với bao nhiêu thú dữ, yêu quái…nhưng cái khó nhất vẫn chiến đấu và chiến thắng bản thân mình. Rào cản lớn nhất để thành công, thành nhân chính là sự tham lam, mê muội, cố chấp của TỰ MỖI BẢN THÂN…chứ không phải yêu quái BÊN NGOÀI NÀO CẢ.
Danh sư ắt xuất cao đồ. Thầy giỏi thì đồ đệ sẽ giỏi giang. Nhưng giỏi giang phải trong khuôn khổ, kỷ luật, để thầy còn ngẩng mặt tự hào khi chúng ta thành công và thành nhân. Chưa có ông thầy nào trên đời mong học trò mình thất bại cả. Mình nên nhớ điều đó mà răn mình.
Đừng để như Tôn Ngộ Không kia, cứ mãi nợ thầy cũ. Một món nợ ân tình…

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Tối hậu thư cho nhân viên đi trễ

To V,
Đây là email anh nhắc nhở lần cuối. Nếu em vẫn đi làm trễ mà không báo trước, vẫn còn sống 1 cách vô kỷ luật như xưa nay vẫn sống, thì nên ngưng làm việc ở đây.
Để một tổ chức tồn tại được, điều kiện cần là mọi người biết nghĩ về nhau, nghĩ về người khác. Điều kiện đủ là tính kỷ luật. Thiếu 1 trong 2 ĐK này, tổ chức đó sẽ tan rã. Nên hùn hạp làm ănvới ai, nếu họ thiếu 1 trong 2 ĐK này, chia tay sớm để khỏi phải giải tán về sau.
Đi trễ về sớm

Cái 1, tức nghĩ bản thân, ích kỷ, sẽ dẫn đến phết phẩy ma lanh. Cái 2, tức thiếu tính kỷ luật, sẽ không đạt được mục tiêu. Công ty của bạn anh, anh nói trước sau gì cũng đóng cửa mà không tin. Vì có 3 anh trong HĐQT, hẹn họp lúc 3h chiều. Một anh đến đúng giờ, một anh đến lúc 3h30, một anh đến lúc 4h. Anh đi đúng giờ thì có tiệc lúc 4h30, nên khi anh thứ 3 đến thì anh thứ nhất phải đi. Sau khi ngồi chờ 1h không biết làm gì, anh thứ 3 đã ăn cắp của anh thứ nhất 1h đồng hồ, anh thứ 2 ăn cắp của anh thứ nhất 30 phút. Và đúng như anh dự đoán, công ty họ đã giải tán. Vì không bàn bạc được với nhau, do 3 lần hẹn họp, không họp được.
Mistake acceptable, but never accept the same mistake”. Lỗi lầm lần 1 thì mình mổ xẻ, phân tích nguyên nhân, nhắc nhở và bỏ qua. Phạm lần thứ 2 là cảnh cáo, phạm lần thứ 3 thì nên chia tay. Vì lần 1, đã nhắc nhở họ vẫn không rút ra được, một là ngu quá, không hiểu vấn đề, hai là cố tình vi phạm. Lần 2 vi phạm là do thói quen cũ, thôi cho 1 lần nữa. Dù đã cảnh cáo vẫn vi phạm lần 3, thì thôi, nên chia tay. Trong hôn nhân, trong bạn bè, trong kinh doanh, trong mọi quan hệ, the same mistake lần thứ 3 thì không nên tha thứ.
Lần 1 bỏ qua vì chúng ta không nên hẹp hòi
Lần 2 bỏ qua vì chúng ta cần có sự bao dung
Lần 3 không được bỏ qua vì đó là sự xuề xòa, hại người khác.
Mình cứ nghĩ mình tốt, mình thiện, mình bỏ qua lỗi lầm của người ta, thực ra là mình rất ác, vì mình hại người đó. Vì người đó sẽ cảm thấy là lần thứ 4, thứ 5….cứ vi phạm thoải mái, rồi cũng sẽ bỏ qua. Rồi thành bản chất, không sửa được.
Thiện không đúng chỗ, là ác.
Ác đúng chỗ, là thiện.
Đây là thư cuối cùng của anh về vấn đề này. Nếu em có đi trễ lần tiếp theo thì tự động đến phòng nhân sự nhận hồ sơ đi về. Mọi vị trí đều có thể thay thế. Mọi kinh nghiệm đều có thể đào tạo.
Ở công ty này, không chấp nhận người vô kỷ luật làm việc. Anh không muốn đóng cửa công ty. Cố tình vi phạm là phá hoại, nên loại trừ sớm.

A Tony

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Bàn về tính kỉ luật

Sáng nay mình học chữ này nhé. Discipline, đọc là đít xíp lìn, lìn chứ hẻm phải lai nha.
(Theo TonyBS)

Đít xíp lìn có nghĩa là kỷ luật. Từ này quan trọng vô cùng để leo lên người, gạt bớt phần con. Vì mình hay nuông chiều cái sướng của bản thân, mà thỉnh thoảng rơi mất kỷ luật.
Kỷ luật là gì


Ngủ dậy sớm là dậy sớm. Đi là đi. Ăn là ăn. Tới giờ làm cái gì là làm cái đó, không có ráng 1 chút nữa, riết thành bệnh nhấc đít lên không nổi, làm cái gì cũng lề mề. Đang giờ làm việc, tò mò facebook quá, hẻm biết mấy đứa bạn đang suy nghĩ gì, thế là bỏ công việc đang làm, lên FB coi. Coi chục status, thấy toàn buồn nhẹ với chán chồng, cái mình cũng bị lây theo, cũng buồn nhẹ, hết muốn làm việc. Tò mò chi vậy, mình phải có đít xíp lìn chớ. Quyết tâm làm gì là làm cho được, không để bệnh làm biếng hay làm nửa chừng rồi bỏ. Quyết tâm hạc Anh Văn là đăng ký hạc, mở máy hạc, chứ không phải vô Youtube coi mấy cái clip hài tốn thời gian như mấy đứa nhảm nhí ngoài xã hội

Tính kỷ luật
Tính kỷ luật- Lý Quang Diệu



Thủ Tướng Lee Guan Yew (Lý Quang Diệu) người từng sống ở VN, là thần tượng ở châu Á. Ông có công đưa Singapore từ 1 miếng đất bèo nhèo trở thành kinh đô của Á Châu, thành phố quốc tế nhất ở châu Á, giàu có bậc nhất thế giới. Ông khuyên gì là phải lắng nghe, không ông quánh chết. Goal là cái mục tiêu, trong đá banh là khung thành. Đọc là gâu lờ, lờ nhẹ. Reach your goals ( rít ch doa gâu l) tức đạt được mục tiêu mục đích của mình, thì không thể thiếu kỷ luật, without discipline, you cannot reach your goals and dreams.

Dream là giấc mơ, ước mơ. Ước mơ thì phải vĩ đại, vì đâu có ai đánh thuế đâu mà “giấc mơ con đè nát cuộc đời con”. Suy nghĩ chi nhỏ xíu, vụn vặt, ăn cắp chi vài ba đồng, nói dối chi cho thành người rẻ tiền vậy. Mơ lớn lên, vẫy vùng ra biển lớn đi, xách giỏ đi giao lưu quốc tế để thấy thế giới rộng lớn thế nào, chứ ngồi quanh ao làng cãi nhau làm chi với thằng Ổi con Mít, tranh chấp quyết liệt mấy trái ổi trái xoài, cãi vã nhau mấy chuyện gà vịt hàng rào dâm bụt…Chi vậy.

Muốn thành đạt, phải đít xíp lìn. Nhớ nhớ nhớ…

Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

Hào sảng là gì vậy trời???

Hào sảng là gì nhỉ?
(Theo TNBS) Nhiều bạn hỏi hào sảng là gì. Vì xưa giờ chưa nghe ai nói. Hào sảng đơn giản là sự cho đi mà không tính toán, là sự buông bỏ để làm lại từ đầu. Hào sảng là không tham lam, không ích kỷ, không cá nhân chủ nghĩa.

Tony có 2 người bạn tên là A và B, đều là chủ 2 công ty thương mại lớn. Cả hai đều ly hôn sau một thời gian chung sống với vợ. Ngày chia tay, mọi thứ với anh A đều chia đôi. Con 2 đứa chia mỗi người nuôi một, đũa anh lấy 1 chiếc vợ 1 chiếc, cả củ gừng trong tủ lạnh anh cũng bẻ đôi. Những gì không chia đôi được như tivi, tủ lạnh, máy nước nóng… thì anh quy thóc, định giá bằng giá mua. Cô vợ thì không chịu, nói giá mua 5 triệu bây giờ đã là đồ cũ chỉ có 2 triệu thôi, cãi nhau ầm ĩ đàm phán tòe loe, cuối cùng cô vợ phải chấp nhận mức 3 triệu và trả lại cho anh 1.5 triệu. Nhìn hành lý anh gánh ra khỏi nhà lỉnh khỉnh đồ đạc, lẽo đẽo với đứa con gái nhỏ, ai trông cũng hết sức thương cảm. Anh làm ăn cũng có tiền, nhưng không phát triển được. Anh kiếm tiền chủ yếu từ chụp giật đơn hàng với đối thủ cạnh tranh. Anh ngồi thở dài miết, nói sao tôi không thành tỷ phú nhỉ? Gương mặt anh khôn thiệt khôn, quắt queo trong cái nắng Sài Gòn tháng 1…
Hào sảng là gì?


Anh B cũng ly hôn, để lại hết gia tài cho vợ, bước ra khỏi nhà và đêm đó thuê khách sạn ngủ, bắt đầu lại từ đầu. Sự hào sảng của anh gặp phải sự chỉ trích khủng khiếp từ cha mẹ người thân, bảo là “cái thằng ngu chưa từng có”, “cái đồ u mê, cái đầu chỉ để đội nón”. Anh cười khảy, vì anh biết vợ cũ của anh vẫn cứ tiếp tục nuôi con, và mình là đàn ông đàn ang, phải biết hào sảng buông bỏ. Đến giờ, công ty anh càng ngày càng lớn, khách hàng ngày càng nhiều, đối thủ cạnh tranh cũng nể, anh chia sẻ đơn hàng với họ, họ chia sẻ đơn hàng lại với anh. Tới mua hàng, nếu anh hết hàng đó, hoặc không có, anh sẽ giới thiệu qua một đơn vị cung cấp khác. Người ta nợ 1 món nợ ân tình, trả hoài không hết…

Có 2 sức mạnh lớn của một con người. Một là sức mạnh lấy vào, power of taking. Cố gắng học để có bằng cấp, để có kiến thức thật uyên bác, kiếm tiền thật nhiều, mua cái này cái nọ…từ tay trắng, nhiều người đã có tất cả những gì họ từng mơ ước, với sức mạnh của sự lấy vào này. Nhưng có một sức mạnh lớn hơn, chính là sự cho đi, the power of giving. Đang trên đỉnh vinh quang, nhiều người sẵn sàng bỏ hết, để về quê cuộc sống an nhàn, mà bị người đời chê là dại. Bậc đại trí Nguyễn Bỉnh Khiêm từng viết “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ. Người khôn người đến chốn lao xao”.

Có hoa hậu nọ đăng quang xong, sau 2 năm trả hết nghĩa vụ từ thiện, đi nước ngoài du học, lấy chồng sinh con, từ chối mọi cuộc phỏng vấn hay xuất hiện chốn đông người, sống bình yên với thiên chức của một người phụ nữ như tạo hóa đã ban cho. Tony thật sự ngưỡng mộ, vì cô buông bỏ được những lời tán dương đẹp đẽ, những son phấn nước hoa, những siêu xe, những ánh đèn màu và những xấp đô la lấp lánh, cô đã bỏ được những phù phiếm xa hoa để lấy giá trị bình yên của riêng mình…Đó hẳn là một sức mạnh ghê gớm của người đẳng cấp.

Tony có quen một MC được nhiều người ưa thích. Bạn đang hot nên chạy sô liên tục, xuất hiện ở mọi chương trình đến nhẵn mặt. Khán giả bắt đầu ớn, vì câu nói nào cũng giống câu nói nào. Tony khuyên thôi em nghỉ một thời gian đi, đi du học đi rồi 2 năm sau về, dẫn chương trình bằng tiếng Anh luôn, bạn sợ, nói em ráng khai thác thêm chút tiền nữa. Với bạn, sức mạnh của sự lấy vào quá lớn so với sức mạnh của sự cho đi, nên cuối cùng bạn rơi vào ngõ cụt của sự nghiệp, vì tài năng không có thời gian phục hồi. Một người bạn khác của Tony là giảng viên ĐH, anh nhận làm giảng viên, sáng dạy chiều dạy tối dạy, không có thời gian nghỉ ngơi đọc sách nâng cao trình độ, nên có nhiêu đó nói miết, nói hoài…Rồi anh bị lao lực, đang giảng bài thì bị đột quỵ, phải cấp cứu. Những đồng tiền kia cũng cắp nón ra đi theo hóa đơn dài ngoằng của bệnh viện. Giờ anh nằm ở nhà, chèo queo một mình, rồi luôn miệng giá như, giá như…

Buông bỏ thật sự là rất khó, phải tập luyện mới có. Buông bỏ không có nghĩa là mất, mà là “có chỗ trống” để đón nhận cái lớn hơn. Nhưng nhiều người với tư tưởng tiểu nông vụn vặt, sợ “mất cả chì lẫn chài” nên cố bám víu, riết đầu óc càng nhỏ hẹp, sự ích kỷ cá nhân và giúp sự tham lam chế ngự hết tâm trí, u u mê mê, không phân biệt cái gì đúng, cái gì sai.

Là doanh nhân, chúng ta phải tập tính sẵn sàng cho đi, SẴN SÀNG BUÔNG BỎ. Vì được đó, mất mấy hồi. Mất đó, được mấy hồi. Lúc sinh ra, mình trần truồng chẳng có gì. Người đời mới đeo vàng đeo bạc đeo bằng cấp phấn son lên người, nhưng khi chết đi, chui vô hòm nằm, cũng chỉ là những mảnh vải trắng quấn quanh thân. Vua chúa ngày xưa chôn theo nào là châu báu bạc vàng nhưng mồ mả của họ chả yên ổn vì cứ bị trộm đào miết.

Cả đời người phấn đấu, các bạn yên tâm. Cái gì của mình là của mình, cái gì không phải là của mình thì KHÔNG BAO GIỜ GIỮ ĐƯỢC. Ngay cả cái của mình, đẳng cấp là mình DÁM buông bỏ hết để làm lại từ đầu, mình có tài năng, có ý chí, có sức khỏe mà, sợ gì?

Chương trình “Áo ấm mùa đông” là chương trình tập kinh doanh, tập tính hào sảng cho các bạn trẻ. Nên mục tiêu hoàn thành, các bạn lập tức phải buông bỏ, để tâm trí còn học cái khác, lớn hơn, khó hơn. Nhiều bạn thấy kinh doanh nông sản hay quá, tuần nào cũng kiếm được mấy triệu, nên tách ra tự làm, cũng lên miền núi mua đồ về bán y chang vậy, nói nhắn tin BTC nói “bận rồi nha, không tình nguyện nữa nha”. Thậm chí có admin một nhóm nọ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn kiên quyết không hủy page theo luật chơi chung, nói “ngu gì, page này nhiều like thế mà, tôi đang bán nhiều đơn hàng lắm”. BTC yêu cầu thì bạn sừng cồ “tôi đang giữ password, tôi không hủy làm gì tôi” bất chấp các bạn khác đều tuân theo vì theo bạn “tụi kia nó ngu nó mới bỏ, đây không ngu”. Sự học còn dài, Tony định dạy cả chục tập, cả chục chương trình khác nhau để sau này làm doanh nhân lớn. Xã hội bao la, còn bao nhiêu lĩnh vực kinh doanh làm ăn chứ đâu mỗi cái nông sản, nhưng mới bài tập một đã vậy rồi, thì làm sao mà có thể tiếp thu các bài tập khác đây. Tony yêu cầu bạn đóng page vì là page tình nguyện, kinh doanh xong hết chương trình phải đóng, bạn trả lời “tôi sẽ đăng trên page của tôi nhá, ai là khách của ông từng like page này thì unlike đi, còn lại là khách của tôi. Tháng trước tôi không biết làm ăn nên mới giả bộ theo ông học, bây giờ biết rồi, xin ông hãy để tôi làm ăn. Page này là của tôi. Chấm hết”.

Tony sợ toát mồ hôi. Rồi lại nhận được trách móc của Admin, nói dượng ơi, ngày xưa lúc lập page, con nói để BTC quản lý password thì dượng nói thôi, phải tin các bạn trẻ. Giờ dượng sáng mắt chưa, sáng mắt chưa.

Tony òa khóc. Dụi mắt hồi lâu, mắt vẫn chưa sáng. Bèn vô từ điển tiếng Việt của Vũ Chất Lượng coi lại hào sảng nghĩa là gì, thấy bác ấy ghi là “Hào sảng là hành động bị đá lọt xuống hào sâu rồi bị mê sảng”.
Xem thêm: 100 bài học làm ăn.

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

Góp vốn làm ăn chung

Người ta thường nói, người Việt hùn hạp làm ăn chung, thể nào cũng không bền. Điều này khác hẳn với người Hoa, Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật Bản và cả người Thái, người châu Âu, người Ấn Độ.

Có cô bạn làm ở công ty chuyên dịch vụ đăng ký thành lập doanh nghiệp, cô nói các công ty mà ghép 3 chữ như ABC, tức 3 anh A,B,C hùn vốn thành lập, khoảng 10 công ty thì sau 10 năm chỉ còn 1. Tức 90% giải thể, trong đó có thể do kinh doanh tệ quá, và cũng có thể do công ty ăn nên làm ra quá. Cả 2 đều phải giải tán.



Không ai biết vì sao. Theo Tony, có lẽ khi làm ăn chung, khó khăn thì không nói gì, thậm chí là rất tốt, hữu hảo. Nhưng khi ăn nên làm ra, ai cũng muốn giành phần hơn, ai cũng nghĩ công lao mình nhiều hơn, nhưng lại chia phần bằng nhau.

Tony có anh bạn, học chung lớp cao học. Anh lớn tuổi hơn, học cao hiểu rộng, Tony xem như là đại ca. Sau khi rời tập đoàn xây dựng của Nhật với kinh nghiệm về tư vấn xây các tòa cao ốc, anh mở công ty riêng với 1 anh bạn thân. Lúc khai trương công ty, thấy anh bá vai ôm cổ với anh cổ đông này và nói “đây là ông anh của anh, coi như anh em ruột, sống chết có nhau, tụi anh tin tưởng nhau 100%, sẵn sàng hy sinh cho nhau”. Nói rồi nâng ly côm cốp, bia rượu phừng phừng, nom có vẻ yêu nhau tha thiết. Những tưởng lúc đó ai mà nhào tới đánh ông cổ đông này, anh có thể rút gươm ra chiến đấu và có thể tử vì bằng hữu.

Rồi công ty đến nay được 3 -4 năm, làm rất tốt. Năm ngoái gặp, anh trề môi khi nói về cái anh cổ đông đó “Nó có làm gì đâu, trong khi tao làm chết bỏ luôn, cuối năm chia tiền bằng nhau. Mày thấy có điên không, có đúng không”. Tony hỏi lại thế lúc đầu góp vốn thì sao, có ràng buộc điều lệ thế nào. Ảnh nói là lúc đó nó có tiền, tao có nghề, nên mới hùn lại làm. 50/50. Nó vẫn cứ đi làm việc của nó, vẫn có lương ngon lành, trong khi tao cày thấy mẹ. Anh có vẻ tức tối lắm. Tony hỏi vậy giờ sao, ảnh nói tao sẽ hất nó ra khỏi công ty, yêu cầu nó rút vốn. Công sức là của tao cả.

Hôm nọ tình cờ gặp rồi kéo vào quán nhậu, anh nói “Tao đang điên tiết. Nó không chịu rút. Nó thấy đang ngon ăn mà. Rồi cũng sẽ phải rút thôi. Tao sẽ làm cho công ty này thua lỗ, thế nào nó cũng rút thôi mày ạ”. Anh nói “nó ngu lắm, có biết gì đâu. Thế là tao chỉ đạo kế toán tăng chi phí. Vợ con tao đi chơi cũng ghi vào chi phí công tác, tao cất nhà thì hạch toán vào xây chi nhánh, đi Đà Lạt tao cũng đi máy bay, rồi bắt tài xế chạy lên để chở tao đi vòng vòng, rồi tao bay về, tài xế xách xe không chạy về Sài Gòn. Tao suốt ngày tiếp khách. Năm nay lỗ to mày ạ, mày thấy tao có thông minh không?” . Nói rồi anh cười đắc thắng, gương mặt toát lên vẻ lanh lợi của 1 chủ tịch hiệp hội doanh nhân ngành Y quận X.

Đi trên đường về, Tony nghĩ thầm. Thông minh thật sao. Sao 1 người mình từng ngưỡng mộ, từng rao giảng bao điều hay cho mình lại có suy nghĩ khôn như thế? Giữa 2 người khôn, có thể hợp tác làm ăn với nhau được không. Thế rồi say quá, ngủ li bì, chẳng suy nghĩ được nhiều, cứ thế thời gian trôi đi. Hôm nay anh gọi điện rủ mình đi hội thảo, anh nói, tao làm diễn giả mày ạ, mày đi đi cho vui. Hỏi đề tài gì anh, anh nói hội thảo về tính Liên kết để tăng sức mạnh cho các doanh nghiệp Việt.
Theo TonyBS

Làm răng

Xã hội mình đang sống đầy rẫy những hiểm nguy chực chờ. Tai nạn giao thông rình rập, cả những người đứng trên lề đường không hề tham gia giao thông vẫn chết tức tưởi. Những cơn mưa và những con đường ngập ngụa nước và rác, những người dân lom khom chạy xe máy dưới làn mưa và nguy hiểm treo trên tính mạng của mình, giành giật nhau từng m2 đường để sống.




Không khí sạch sẽ trong lành và thực phẩm an toàn là cái gì đó xa xỉ. Từ ly cafe đến miếng thịt heo, ẩn chứa trong đó là hóa chất, là mầm mống của bệnh ung thư và sự sụp đổ niềm tin giữa người và người. Kinh tế suy thoái, nhà máy đóng cửa, sa thải công nhân. Dân đen quần quật bán sức lao động chỉ đủ kiếm cái đưa vào bao tử sống cho hết kiếp người, ngơ ngác đọc báo và không hiểu thâu tóm là gì, vài trăm tỷ là gì, thất thoát và thua lỗ vài ngàn tỷ là gì, tiền đâu nhiều thế? Rồi các tin về cướp, hiếp và giết… choáng hết các trang báo, đến nỗi tờ báo và ly cafe buổi sáng, lẽ ra phải là những tin vui, là động lực mạnh mẽ để làm việc cho một ngày mới, thì lại gây cho ta cảm giác buồn xo và chán chường. Ly cafe trở nên đắng ngắt, vì không biết có bao nhiêu đậu nành, bắp và hương liệu bên trong? Tin hay không tin trong màu sóng sánh thơm lựng kia, có bao nhiêu phần trăm là sự thật?


Bây giờ thì phải làm sao? Làm sao?

Không ai biết, biết làm sao đây?

Bèn đi Huế chơi. Thấy dân Huế bảo nhau “bây chừ thì phải làm răng!”. Người kia cũng đáp lại “vậy phải làm răng!” :D

Làm răng? Mới thấy, bây chừ chỉ có dân Huế là còn lạc quan. Kinh tế và xã hội suy thoái thế này mà vẫn rủ nhau đi nha sĩ.
Theo Tony.

6 lời khuyên tử tỉ phú hàng đầu thế giới cho năm 2015

Năm 2014 sắp qua đi, Business Insider điểm lại những lời khuyên mà “nhà tiên tri xứ Omaha” đã đưa ra trong năm qua và cho rằng 6 lời khuyên dưới đây là những điều hữu ích với túi tiền của bạn trong năm 2015.
 Warren Buffett xem việc bị Harvard từ chối là “bước ngoặt” Cổ phiếu Berkshire cao kỷ lục, Buffett vững ngôi giàu thứ hai thế giới 3 triết lý đầu tư kinh điển Bill Gates học được từ Warren Buffett Tuyệt chiêu tránh thuế của Warren Buffett BNSF – “Cỗ máy in tiền” của Buffett
Warren Buffett là nhà đầu tư vĩ đại luôn khiến người khác phải ấn tượng với những khoản đầu tư mang lại lợi nhuận khổng lồ. Ông mua cổ phiếu đầu tiên năm 11 và 99% trong số 63 tỷ USD tài sản của ông chỉ xuất hiện sau sinh nhật lần thứ 50.
Năm 2014 sắp qua đi, Business Insider điểm lại những lời khuyên mà “nhà tiên tri xứ Omaha” đã đưa ra trong năm qua và cho rằng 6 lời khuyên dưới đây là những điều hữu ích với túi tiền của bạn trong năm 2015.


1. Hãy đặt tiền vào các quỹ chỉ số 
Trong lá thư gửi tới các cổ đông của Berkshire Hathaway năm 2014, Buffett đã tiết lộ kế hoạch tài sản của bản thân, nhắc nhở người đọc hãy đầu tư theo các tiêu chí an toàn, chi phí thấp và dài hạn.
“Lời khuyên của tôi dành cho các quỹ tín thác không thể đơn giản hơn nữa: hãy đặt 10% tiền mặt vào các loại trái phiếu chính phủ ngắn hạn và 90% còn lại vào các quỹ chỉ số đi theo S&P 500 và có chi phí siêu thấp. Tôi tin rằng kết quả đầu tư trong dài hạn sẽ tốt hơn so với lợi suất mà hầu hết các nhà đầu tư khác thu được”, Buffett nói.
2. Tránh xa Bitcoin
Buffett luôn không hào hứng với công nghệ và do đó lời khuyên này không có gì đáng ngạc nhiên. Ông từ chối đầu tư tài thứ mà ông không hiểu rõ, đặc biệt là lĩnh vực công nghệ (IBM là trường hợp ngoại lệ).
Tuy nhiên, Buffett thậm chí không coi Bitcoin là một khoản đầu tư vào công nghệ bởi loại tiền ảo này “không có giá trị” (như lời giải thích mà ông đưa ra trong cuộc phỏng vấn với CNBC hồi tháng 3).
3. Hãy học cách đọc báo cáo tài chính
Buffett đưa ra lời khuyên này cho Tre Grinner, cậu bé 17 tuổi vừa trở thành thực tập sinh của ngân hàng Goldman Sachs với sự trợ giúp của quỹ Make – a – Wish. Buffett đã giành cho cậu bé một sự ngạc nhiên khi gọi điện cho Grinner trong khi cậu trả lời phỏng vấn trên CNBC hồi tháng 8.
Lời khuyên của Buffett là hãy theo học tất cả những khóa học kế toán mà bạn có thể tìm thấy. Kế toán là “ngôn ngữ của kinh doanh”, giúp đọc các báo cáo tài chính một cách dễ dàng. “Làm quen với một ngoại ngữ mới đòi hỏi kinh nghiệm và quá trình học hỏi, nhưng sẽ đem lại rất nhiều lợi ích sau này”.
4. Tập trung vào tiết kiệm, đừng ham làm giàu chóng vánh
“Lỗi lớn nhất mà chúng ta hay mắc phải là không tạo được thói quen tiết kiệm từ sớm. Sau đó bạn lại muốn làm giàu một cách nhanh chóng. Từ từ trở nên giàu có là điều khá dễ dàng nhưng bỗng chốc trở nên giàu có là điều không hề dễ dàng chút nào”.
5. Khi cổ phiếu giảm giá, hãy mua vào chứ đừng bán ra 
2014 là một năm đầy biến động đối với thị trường cũng như đối với tài sản của Buffett. Ông đã mất 2 tỷ USD chỉ trong vài ngày của tháng 10, khi cổ phiếu Coke và IBM sụt giảm sau khi công bố báo cáo lợi nhuận quý. Tuy nhiên, Buffett vẫn rất bình tĩnh, tham gia một vài buổi phỏng vấn và giải thích tại sao ông là người ưa thích “thị trường con gấu”.
Bạn có thể cho rằng với tài sản 63 tỷ USD, thua lỗ 2 tỷ USD cũng chẳng nhằm nhò gì. Tuy nhiên, theo như Buffett giải thích với CNBC, những nhà đầu tư quá nôn nóng hiếm khi thành công.
“Tôi thích mua vào lúc giá giảm, càng giảm càng thích mua vào nhiều hơn nữa. Tôi không biết thị trường sẽ diễn biến như thế nào nhưng tôi biết cách chọn những cổ phiếu hợp lý để nắm giữ trong thời gian dài.
6. Hãy chấm dứt việc giả bộ mình là một chuyên gia 
Nếu bạn không đầu tư vào những thứ bạn biết rõ, đó chỉ là một canh bạc”, Buffett trả lời phỏng vấn của CNBC hồi đầu năm nay. Đây cũng là lý do giải thích tại sao ông luôn tránh xa các cổ phiếu công nghệ, vàng và hàng không.
Trong lá thư gửi cổ đông năm 2014, ông viết: “Bạn không cần phải là một chuyên gia để đạt được mức lợi nhuận xuất sắc. Nếu bạn không phải là chuyên gia, điều cần thiết nhất là nhận thức được hạn chế của bản thân và trau dồi kiến thức. Nếu được hứa hẹn về lợi nhuận trong chốc lát, hãy nhanh chóng từ chối”.
Theo Infonet/Business Insider 

Câu chuyện thằng Quân- tập 2

Các anh em bày thịt gà rồi lấy bia ra uống. Cô bạn gái đi theo Quân tên là Loan, nhà giàu lắm nha, có mấy chục hecta trồng cà phê ở Di Linh. Cái Loan tốt nghiệp ngành bưu điện viễn thông nhưng làm ở công ty du lịch.
 Gia đình mua cho cái Loan một cái nhà to đùng ở Phú Nhuận nhưng Loan không ở, nói em cho thuê một tháng cũng kiếm được 20 triệu. Còn em đi 1 cái phòng trọ gần chỗ làm, tháng 2 triệu thôi. Nó nói nhà to quá em ở 1 mình cũng sợ, lại lãng phí nên tính vậy gọn hơn. Tiền hàng tháng tích lũy được, lương thưởng cũng tằn tiện, để vài bữa nữa em đi du học tự túc chuyên ngành quản lý du lịch ở Thụy Sĩ. Em đam mê ngành du lịch anh à. Quân nói nếu Loan đi Thụy Sĩ thì Quân cũng sẽ tìm cách đi tu nghiệp ngành xây dựng bên Đức, có gì cuối tuần chạy qua núi An Pơ nấu cơm y chang như bây giờ nghen. Hai đứa cười tươi như hoa với kế hoạch du học của mình, thấy thiệt dễ thương.
Những điều vĩ đại....


Nhìn cái Loan, Tony ưng mắt lắm. Vì thấy con gái mà biết vun biết vén ( một số bạn gái cũng chỉ biết vén mà không biết vun), nhà giàu mà tiết kiệm thì là đứa rất hay ho, nên ra hiệu nói 2 đứa em là một đôi rất tuyệt, anh duyệt. Cái Loan nói gia đình em cũng giới thiệu em nhiều mối, con trai bây giờ phần nhiều lười biếng nhớt thây anh ơi. Đàn ông gì mà bóng điện hư không biết sửa, cái toilet hư cũng kêu thợ, suốt ngày chỉ biết cà phê nhậu nhẹt với facebook game online, chả biết làm gì. Em quen với anh Quân vì thấy ảnh chỉn chu, chiều chủ nhật em hay qua nhà trọ của ảnh rồi nấu cơm ăn, thấy rất ngon lắm. Hèn gì thấy 2 đứa làm đồ nhậu mà khéo tay, thịt gà chặt miếng nào miếng nấy đều nhau, có miếng da phủ ở trên chứ không tan nát như Tony chặt.
Bữa đó, có anh Phương anh Tú, chị Thảo cũng là bạn của gia đình Tony nữa. Mấy bạn này cũng gần nhà nên có nhậu là gọi qua. Tony ghét nhậu ngoài quán, vì ồn ào, xô bồ. Vô quán gọi toàn đặc sản chứ có ăn được đâu, cứ 3 phút là cầm ly lên cụng 1 lần. Ở nước ngoài, người ta vô cụng 1 lần, rồi thôi, ai uống thì tự đưa lên miệng uống, chứ không có cụng hoài như ở ta. Vừa gắp miếng ăn đưa vào miệng, chưa kịp nhai đã cụng. Rồi màn cuối là cùng nhau vô trong toilet, có chỗ ghi rõ là “ bồn ói”, nôn thốc nôn tháo ra hết mọi món ngon vật lạ. Hồi xưa Tony đi làm sale, ông sếp dặn mày đi nhậu với khách hàng, nửa chừng mày giả bộ bỏ vô toilet, móc họng ra ói hết, rồi ra tỉnh táo nhậu tiếp nha. Tony chẳng bao giờ nghe lời, uống được bi nhiêu thì uống. Ai nói mặc kệ. Chớ mắc mớ gì mà phải khổ sở và lãng phí vậy?
Uống bia uống rượu thì theo sở thích, theo tửu lượng chứ khích bác, nói này nói kia mần chi. Tony thấy ai mà ép ép kiểu đó, đứng dậy trả tiền rồi bỏ về luôn. Các bạn trẻ nghe lời Tony, không phải nghe theo mấy câu khích tướng đó rồi uống như điên như khùng. Và mấy thằng ép rượu cũng là mấy đứa nhảm nhí, mối quan hệ đó cũng chẳng cần phải đầu tư làm gì mà phải ngại ngùng cả nể, dẹp cho xong. Khích tướng để làm ra tiền, để giàu có sang trọng, để văn minh đẳng cấp, để tử tế giỏi giang thì còn được, còn ép nuốt cồn vào bụng, thì thôi, unfriend.
Văn hóa công sở ở đô thị Việt Nam bây giờ là thế, nhìn thấy chán. Tan giờ làm là đi nhậu. Buồn cũng nhậu. Vui cũng nhậu. Không buồn không vui cũng nhậu. Sao không đi tập gym, tập thể dục thể thao, chơi tennis, chơi cầu lông, đi bơi, đi hạc thêm ngoại ngữ, đi hạc nhảy, đi thăm bạn thăm bè, về nhà nấu ăn đọc sách dọn dẹp nhà cửa giúp đỡ người nhà? Riết thành thói quen, 5h chiều shut down máy là vọt đi. Vô nâng ly toàn nói mấy chuyện chính sự linh tinh, chém gió ào ào, say xỉn rồi phóng xe máy đảo qua đảo lại trên đường. Lương bổng có bi nhiêu đâu mà tối nào cũng ra quán, vừa tốn tiền, vừa mệt người, bữa sau dậy đâu có nổi. Bụng đứa nào mới hai mươi mấy tuổi mà đã phệ xuống, mặt mũi thì nhàu nát, bủng beo. Sức khỏe, trí tuệ gì cũng không có. Muốn nhậu nhẹt gì thì nên cuối tuần tổ chức ở nhà bạn, uống 2-3 chai cho nó hưng phấn, còn nhắm bữa nào muốn say túy lúy thì chơi uống rượu luôn, rồi ngủ lại đừng đi về nguy hiểm xe cộ.
Trở lại bữa nhậu hôm đó, mấy anh em vừa uống bia, ăn thịt gà, vừa bàn chuyện thơ chuyện văn hào hứng lắm. Một lúc Quân nó ngà ngà say, mới nói anh Tony à, em biết ơn anh lắm. Về câu hỏi anh cho em hôm trước, em về suy nghĩ kỹ rồi, sứ mạng của cuộc đời em là một bài hát. Để em hát anh nghe. Nói rồi nó cất giọng vang vang:
“Làn gió thơm hương đêm về quanh khu nhà tôi mới cất xong chiều qua
Tôi đứng trên tầng gác thật cao, nhìn ra chân trời xa xa
Từ bao mái nhà đèn hoa sáng ngời, bầu trời thêm muôn vì sao sáng
Tôi ngắm bao gia đình lửa ấm tình yêu, nghe máu trong tim hoà niềm vui lâng lâng lời ca”
Rồi cái Loan cũng góp giọng
“Loan ơi, Quân còn đi xây nhiều nhà khắp nơi
Nhiều tổ ấm sống vui tình lứa đôi
Lòng Quân thấy càng thương nhớ em
Dù xa nhau trọn ngày đêm, Quân càng yêu em càng hăng say. Xây cho nhà cao cao mãi”
Biết là bài “Những Ánh Sao Đêm” của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu, vì hẻm thuộc lời nên Tony lật đật vô phòng ngủ lấy Ipad ra mở lời để cùng nhau ca. Mấy người bạn của Tony cũng lấy Iphone ra search lời bài hát, rồi biến thành tốp ca nam nữ. Đang hát, 2 người cạnh nhau sẽ nhìn nhau cười 1 cái hoặc lấy tay chỉ 1 chỗ nào đó rồi cùng nhìn, giống như trên sân khấu văn nghệ sinh viên ngày xưa vậy. Hát xong, thấy cái Loan gục nhẹ đầu vào vai Quân, nhìn đẹp đôi quá nên Tony mới nói, vài bữa tụi bây cưới nhau, tao đi đám cưới 1 cây vàng…
( còn tiếp)
Theo Tony.

Câu chuyện thằng Quân

Năm ngoái, lúc tìm đơn vị thi công cho Villa De Tony ở quận 9, có anh bạn giới thiệu Tony đến một công ty xây dựng của nước ngoài, vì ảnh nói chi phí làm cao hơn một chút nhưng không có phát sinh nhiều tiền hay trễ hạn. 
Bạn nào xây nhà rồi thì biết, thầu người Việt cứ dự toán 200 triệu thì lúc xong sẽ thành 300 triệu, dự kiến 6 tháng xong chứ phải 1 năm, dù thầu xây dựng đó đã xây n nhà, nhưng không hiểu sao không rút kinh nghiệm, cứ bị vậy hoài. Tìm một đơn vị xây dựng của Việt Nam mà làm đúng tiến độ hay đúng dự toán cũng có nhưng hơi khó.

Bữa đó, ra tiếp Tony là một cậu còn trẻ tên Quân, thấy ghi trên danh thiếp là trưởng phòng. Tony ngạc nhiên, vì ngành này mà lên chức trưởng phòng thường là phải lớn tuổi. Hỏi ra mới biết là nó ở trọ gần chung cư Tony. Nên Tony rủ qua nhậu vào cuối tuần với nhóm bạn bè của mình.
Nó kể em mới học xong lớp 9, nghỉ học ở nhà phụ bố làm cửa sắt trên thị trấn Bắc Hà. Sau đó học trung cấp nghề ở Lào Cai ngành xây dựng dân dụng, vừa học vừa làm, tốt nghiệp cấp 3 hệ bổ túc. Sau đó vô Sài Gòn, em vừa đi phụ hồ, vừa tranh thủ học ngành xây dựng ở một cao đẳng dân lập trên Gò Vấp. Tình cờ em đọc một câu trong một cuốn sách, đại ý là đời người chỉ có một lần sống trên trái đất, nên đi đây đi đó ra thế giới bên ngoài cho biết. Thế là em lao vào học ngoại ngữ như điên, dù mấy lần bỏ cuộc, vì bị ngọng l, n, r, d, ch, tr, y.. Ban ngày đứng dưới nắng nóng làm việc, tối đến chỉ muốn lăn ra ngủ. Nhưng ý chí của một người con trẻ lại bùng lên, em lại lốc cốc đến trung tâm và về nhà tự học đến khuya. Rồi có lần em thấy công ty này quảng cáo này tuyển nhân viên, em nộp đơn và được nhận vào làm, ông Tây sếp nói mày học gì không quan trọng, quan trọng là mày có cái gì trong đầu. Đúng 6 tháng sau, em được lên làm trưởng phòng, chỉ huy cả mấy chục đứa, có cả kỹ sư tốt nghiệp từ các đại học lớn.
Nó nói em 5h sáng đã ngủ dậy, tập thể dục rồi đi làm sớm nhất công ty. Lên dọn dẹp giấy tờ của mình và của các bạn trong phòng, coi các file trên máy tính, cái nào không xài thì xóa. Dọn dẹp máy tính cũng như dọn dẹp ở nhà vậy. Rồi thậm chí phụ chị lao công lau chùi toilet, hút bụi, lau kính trên cao chỗ chị ấy với tay không tới. Trong lúc làm việc, em ngồi viết ra các việc phải làm, nên chiều khi đóng máy tính thì mọi việc đều đã giải quyết hoặc em đã nắm được tiến độ là đang tới đâu, để mai vô xử lý tiếp. Buổi tối, em nán ở lại 1 tiếng hướng dẫn các bạn mới vào hay nhóm sinh viên thực tập. Nó nói mình hướng dẫn các bạn, mình cũng ôn lại kiến thức và nhiều cái mới các bạn phản biện, mình sẽ tìm hiểu thêm. Nên lúc họp với sếp lớn bên nước ngoài qua, nhiều kỹ sư tốt nghiệp Bách Khoa, Xây Dựng….nhưng nghe tiếng Anh lõm bõm hoặc không cập nhật kiến thức mới, em phải dịch lại cho hiểu sát nghĩa. Trong các lần tranh luận, em đều có căn cứ và lập luận rõ ràng đưa ra để mọi người tâm phục khẩu phục, dù em chỉ có cái bằng cao đẳng nghề gì đó thôi chứ không phải là kỹ sư hàn lâm. Tụi kỹ sư kia đầu tiên cũng coi thường em, nhưng riết thấy em tử tế và hiểu biết nên đành im lặng.
Có bữa Tony sang nhà trọ rủ đi uống cà phê. Nhà trọ của nó nằm sâu trong hẻm, ở chung với 3 đứa nữa. Vô thấy nó đang hì hục lau quạt trần. Thấy tivi bàn ghế gì đều sạch như mới. Nó nói 3 đứa kia làm biếng lắm, nói dọn dẹp làm gì, vì đây là nhà trọ. Nhưng nhà trọ cũng là nhà, chỗ mình ở phải sạch sẽ tinh tươm, mình hưởng chứ ai hưởng. Tony nói đúng, thể loại làm biếng thì nhà trọ nó không lau đã đành, cho nó cái biệt thự nó cũng không lau luôn.Nó nói em ngồi quan sát miết, cứ có góc nào trống là em thiết kế một cái gì đó, có khi chỉ là một cái kệ để bình hoa cho đẹp. Tối nào nếu không gặp khách nó cũng tự nấu ăn, rồi đi tập thể dục chạy bộ ở trung tâm thể hình, xong về ngồi học anh văn hay đọc sách đến khuya, chỉ đi chơi với bạn bè vào tối thứ 7 hay sáng chủ nhật, còn lại thời gian là đầu tư cho trí tuệ và sức khỏe. Nhìn nó sống rất văn minh. Trên tường là kệ sách có nhiều sách chuyên môn lẫn sách văn học, tranh thủ đọc vào buổi tối trước khi ngủ. Tony mở coi thì bao nhiêu sách kinh điển như Đỏ và Đen, Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn, Tiếng Chim Hót trong bụi mận gai, thậm chí Miếng da lừa của Balzac cũng có. Tony thấy thằng này còn trẻ mà đọc sách văn học như vậy, là đứa hay ho đẳng cấp đây, nên đồng ý cho đi theo rót rượu trong các cuộc nhậu với nhóm bạn.
Tony cũng hay gọi nó qua sửa giùm ống nước hay bắt lại điện đóm trong nhà. Nó tranh thủ mang đồ nghề qua làm liền, làm xong dọn dẹp hút bụi lau sạch như mới, cho tiền nhưng không lấy. Nên cả nhà Tony ai cũng mến. Nó thích ngồi nhậu với đám bạn Tony, vì thấy ai cũng thành đạt, có sự nghiệp riêng ổn định, bạn nào cũng có gia đình riêng bé nhỏ và thường xuyên gặp gỡ giúp đỡ nhau. Cuộc rượu cuộc trà nào cũng toàn đàm đạo chuyện văn thơ, không bao giờ bàn chuyện chính sự hay làm ăn gì cả, dù kẻ bán phân, người sản xuất nhôm nhựa, kẻ bán phấn đưa hương ( kinh doanh mỹ phẩm) chứ không phải là văn nghệ sĩ. Nó nói nhóm bạn của anh, theo em là nhóm “ tao nhân mặc khách” giống “Tao Đàn Nhị Thập Bát Tú” thời Lê Thánh Tông ngày xưa, chứ không có xôi thịt như nhiều người giàu có bây giờ. Nên ngưỡng mộ lắm, nói các anh giúp em thiết kế cuộc đời đi. Mình nói dù em có thiết kế cuộc đời hay không thiết kế, anh tin là em sẽ hạnh phúc và thành công. Vì em có nhiệt tình, em có trí tuệ, em có sự chăm chỉ và quan trọng nhất, em được lòng mọi người. Và sự chân thành của em xuất phát từ tâm sáng, tụi anh lăn lộn thương trường mười mấy năm nên nhận biết dễ dàng lắm. Giữa đứa mồm mép và đứa thật lòng, tụi anh nói chuyện 3 nốt nhạc là phát hiện ra.
Mình cho nó 7 câu hỏi, kêu về suy nghĩ trả lời bữa sau mình thảo luận. Thứ nhất là the mission of life, tức sứ mạng của cuộc đời bạn là gì. Sứ mạng ở đây là mày muốn tương lai mày ra sao, một ông chủ một quán bánh bèo, một người lãnh đạo ở một tập đoàn, hay một giáo viên, một linh mục, một nhà hoạt động xã hội, hay đơn thuần chỉ là 1 người đàn ông có 1 gia đình bé nhỏ, hay thành cái ông gì đó mà mình mong ước. Nó về suy nghĩ 3 hôm. Cái bữa sau, nó đem qua cho Tony 1 con gà quay, dắt theo một cô bạn xinh xắn…
Theo Tony Buổi Sáng.
(Xem tiếp tại đây: Tập 2)

Biến mất như chưa từng tồn tại

"ĐỪNG BIẾN MẤT NHƯ THẾ CHƯA BAO GIỜ TỒN TẠI"
Nếu ngày mai chẳng may bạn mất đi, bạn có nuối tiếc không?
Tuổi Trẻ, ngoài khỏe có làm được gì? Thiếu vốn sống, thiếu kinh nghiệm, thiếu va vấp, thiếu các mối quan hệ, an phận thì tốt hơn, chết lúc nào không hay.
Tuổi Trẻ,... thiếu nền tảng, mới chớm vụt khỏi vòng tay ôm ấp của cha mẹ, thất bại thì ra đê à? Cái gì cũng vậy, phải từ tốn, chầm chậm mới chắc ăn. Kiểu như vầy: Nhỏ thì đi nhà trẻ ăn học cho khỏe, lớn lên xíu thì học 12 năm phổ thông, sau đó học đại học kiếm cái bằng, đang tuổi ăn tuổi học mà, mần chi? Biết chi mà mần? Sau đó ra trường đi làm, kiếm công việc ổn định, tốt nhất là “nhàn hạ mà lương cao”, sau đó lấy vợ lấy chồng, rồi chăm con, rồi con nó đi học, đi làm, lấy vợ lấy chồng…



Thật ra đó là chuyện của xa xưa rồi, và đừng vịn cớ vào những điều trên, để tôi nói sự thật nhé:
1. SỢ:
Sợ giao tiếp:
Con người vốn là động vật của cảm xúc, họ vui thì họ làm tốt, cười và mang niềm vui đến mọi người, họ buồn thì cả ngày ủ rũ, chẳng làm gì ra trò trống. Mà cách hay nhất để tạo được cảm xúc là giao tiếp, tạo niềm vui, sự thú vị cho người khác và nhận những điều thú vị, cảm xúc vui vẻ, thăng hoa về phía mình. Vốn việc giao tiếp ngày càng dễ dàng, có các công cụ tiên tiến hỗ trợ để thế giới ngày càng phẳng hơn, khoảng cách địa lý ngày càng rút ngắn hơn nhưng người ta lại ngại giao tiếp hơn, thật lạ!
Sợ thất bại:
Sợ thuyết trình, sợ bán hàng, sợ giao tiếp, sợ các cuộc thi, sợ nộp CV, sợ phỏng vấn, v…v… Đơn giản là sợ thất bại! Sợ mất mặt với bạn bè, với những người chung quanh, sợ tiếng chê cười của người đời.
Nhưng mà nói không phải chửi, đang là sinh viên, đang còn trẻ “trâu”, có danh có tiếng có miếng cơm manh áo nào đâu mà sợ mất? Càng sợ mất càng đánh tuột mất một đống cơ hội, thế là đã sợ ngày càng sợ hơn!
2. LƯỜI:
Lười suy nghĩ:
Đầu tiên là lười đọc, đọc sách, đọc báo chí (kiểu như Forbes), đọc những bài phân tích sâu, hơi dài xíu là lướt qua ngay. Tôi gặp rất nhiều người comment kiểu: “Dài quá lười đọc.” Ngay cả kiên nhẫn dăm ba phút còn chẳng làm được, sao họ nghĩ mình đi làm công ăn lương, ngày 8 tiếng, năm 350 ngày họ sẽ làm được?
Thứ hai là lười trao đổi những thứ thực sự hay ho, chỉ ngồi gặm nhấm chuyện ngày xưa, chuyện tào lao, chuyện scandal, chuyện thế giới rồi đi về với cái đầu rỗng tuếch!
Lười hoạt động:
Cứ nhắc đến các buổi hội thảo, các khóa học về kỹ năng, các buổi sinh hoạt của CLB là lại lười, cứ vịn cái cớ có cái gì hay đâu, đi chỉ tổ tốn thời gian. Các diễn giả bỏ ra cả gần chục năm, vừa đúc kết cái của thầy họ dạy, sách dạy, cái chính cuộc sống dạy họ ra chia sẻ mà bảo tốn thời gian, vớ vẩn. Cũng vì vậy mà cả 1 lớp mấy chục đứa, kể các những trường năng động nhất như Ngoại Thương, Kinh Tế, IU cũng chỉ vài ba đứa thuyết trình tốt, dõng dạc, biết cách nói chuyện, lên kế hoạch, teamwork, còn lại cứ như nông dân xài điện thoại, loay hoay chả biết làm sao.
Cứ nhắc đến các hoạt động bên ngoài, đi làm thêm, tham gia tình nguyện, đi phượt, du lịch là lại lười, bảo thôi tốn tiền ba mẹ, đi cũng chỉ ngửi bụi chứ làm được gì, cũng vì vậy mà cả thành phố bự chỉ biết được vài ba đường cỏn con quanh khu mình ở, vốn sống cụt lủn mà đòi làm cao, chán nốt!
Trước ngày sinh nhật của mình, nhận được tin Toàn Shinoda mất đi, tôi chột dạ và nhớ đến bài dạy của thầy tôi, ảnh nói cuộc sống có 2 bài học kỳ diệu lắm:
* Bạn chắc chắn sẽ chết
* Bạn không biết lúc nào cái chết sẽ đến với mình
Thấy anh Toàn mất đi mà tôi chợt nghĩ, liệu mình còn mấy ngày nữa? Bao nhiêu người trong các bạn đã từng trải qua cảm giác người bạn đồng trang lứa của mình bỏ mình đi rồi? Nếu bạn là nó, bạn có hối tiếc không? Nếu ngày mai chẳng may bạn mất đi, bạn có nuối tiếc không? Tiếc những ngày lười biếng, tiếc chưa nhận ra được những điều thú vị trong cuộc sống này? Tiếc chưa từng biết yêu thương? Tiếc chưa từng làm điều gì để ba mẹ mình tự hào?
Nếu thấy tiếc thì đọc tiếp, còn tiếc thời gian đọc bài của tôi thì nghỉ. Bản thân tôi cũng có nỗ lực, nhưng vẫn còn nhiều lúc lơi lỏng, lười biếng lắm, nhưng nhìn tin anh Toàn ra đi thì tôi chả dám tiếc nữa. Phục các bạn thật đấy nếu sau khi đọc bài viết này các bạn vẫn chây lười được.
Vậy tuổi trẻ thì có điều gì?
1. Chẳng có cái quái gì cả!
Kỳ vậy, nhưng thật đấy, vì chẳng có cái quái gì nên cũng chẳng có gì để mất, không tiền bạc, không danh tiếng, không sự nghiệp, thua thì làm lại, có mất mát gì đâu? Tại sao không làm một cái gì đó thú vị xem? Lỡ thành công thì sao? Bao nhiêu gương thành công tuổi 8x, 9x đấy còn chưa là cảm hứng à? Hoặc ít ra tránh được cái lý do LƯỜI ở phía trên!
2. Có một đống thứ!
Thời gian, đừng bảo các bạn bận, nhìn ba mẹ các bạn đi làm rồi trông con đi, các bạn sẽ biết thế nào gọi là bận! Sức khỏe, sự tò mò, tinh thần mạo hiểm. Đây đều là độc quyền của tuổi trẻ, lớn lên rồi chúng ta có lắm thứ phải gánh gồng lắm, thời gian đâu mà trải nghiệm cái mới, có dám mạo hiểm hay không?
3. Có những người đồng đội tuyệt vời nhất!
Giai đoạn tuổi trẻ là lúc bạn chẳng có cái quái gì cả, cũng vì vậy nếu ta chơi thân được với nhau là vì hợp tính, vì chân thành, vì tình bạn chứ chưa bị nhuốm bẩn bởi cơm áo gạo tiền, đây là lúc tốt nhất để thành lập các đội nhóm. Bạn chơi khác, bạn làm ăn khác à nha, 100 người chơi cùng thì may ra có được vài người vừa hợp tính, vừa hợp chí hướng, bởi vậy chơi đâu với chục đứa bạn, chưa bao giờ làm chung một cái gì đó thú vị rồi lại bảo chẳng có ai làm cùng, buồn cười!
Tuổi trẻ thì làm được gì?
Các bạn có biết câu chuyện của cô bé Alexandra Scott? Cô bé được chẩn đoán mắc bệnh ung thư trước khi tròn 1 tuổi, cuộc sống của cô bé chỉ xoay quanh ốm đau, hóa trị và phẫu thuật. Đến năm lên 4, Alex hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta có thể bán nước chanh trước sân không?” Cô bé làm vậy để quyên tiền giúp đỡ trẻ bị ung thư. Trong 1 ngày, hàng nước chanh của cô bán quyên được 2.000$ . Điều thú vị là sau đó có hàng loạt hàng nước khác mọc lên, và họ quyên được 200.000$, Alex đặt ra mục tiêu mới: 1.000.000$! Và thế là hàng trăm hàng nước chanh ở khắp các bang mọc lên. Gần 2 tháng sau thì Alex mất trong vòng tay ba mẹ cô, khi cô 8 tuổi. Nhưng trước khi mất, Alex đặt mục tiêu là 5 triệu đô! Và đến hôm nay, số tiền cô bé muốn gây quỹ là 45 triệu đô!
Một người khác là Toàn Shinoda, anh ra đi là một sự tiếc thương vô hạn của tôi bởi tôi thích phong cách làm Vlog của anh, cái tiếng cười anh tạo cho người xem vừa châm biếm lại chặt chẽ và sâu sắc. Cùng sự tiếc thương của gia đình, bạn bè và các fan hâm mộ, dù Toàn bỏ dở cuộc chơi của mình, tôi tin là những gì anh để lại ở tuổi 27 cũng là một dấu ấn khó phai.
Thật ra trước kia tôi là một sinh viên kỹ thuật, ngại giao tiếp và chẳng muốn đi đâu, bởi tôi nghĩ những thứ đó khó nhằn, nhất là nói chuyện với người lạ, tổ chức những event, làm marketing hay làm việc với nhiều người. Nếu bạn cũng từng có suy nghĩ như vậy, tôi xin tặng các bạn một điều mà tôi rút ra như sau:
Đến khi bạn thực làm được một điều gì đó thực sự có ý nghĩa, bạn mới biết thực sự nó không khó như mình tưởng.
Này, đừng lười nữa, và chẳng việc gì phải sợ cả. Nên nhớ, có thể bạn sẽ chết bất cứ lúc nào đấy, đừng biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại.
Thân mến!...
Sưu tầm